Cõi nhân sinh mịt mờ cơn gió bụi
Đời nổi chìm ngày tháng mãi gian nan .......
Vừa sinh ra đã òa vang tiếng khóc
Như sợ rằng cuộc sống sẽ lầm than!
Mẹ mang ta biết bao ngày gian khổ
Cha chỉ ta qua mấy nẻo đường khôn
Nhưng dại khôn lẫn chen vào tiếng khóc
Vui gì đâu, lại lắm nỗi đau buồn!
Mộng với thực nào ai phân biệt được
Cứ lỡ lầm người lộng giả thành chân
Không thẳng ngay, cố lọc lừa mưu chước
Chuốc lợi quyền ham cuộc sống vinh thân.
Ta sinh ra với thân mình trần trụi
Lúc trở về cũng tay trắng mình không
Trên dương gian đâu có gì hấp dẫn
Chỉ bồng bềnh trong ảo mộng phù vân!
Mãi cưu mang luôn tháng ngày lận đận
Cha mẹ già , cha mẹ cũng ra di
Bạn bè thân cũng có ngày ly biệt
Kiếp con người: ôi sinh ký tử quy!
Hàn Thiên Lương