Hãy lấy gai đan làm chiếc áo Mặc vào đi cho giống người ta Hãy đi đi dẫu trời đang tối Ta vẫn nhìn ra bạn của ta Từ thuở quê hương là sách vở Gửi nhờ hàng xóm lúc tan trường Xúm quanh dăm đưá chơi tìm kiếm Có đứa ham vui ngủ vệ đường.
Rồi lửa chiến tranh bùng khắp nước Ngược xuôi ai cũng bước lên đường Có kẻ bay cao làm sấm sét Có người gối đất với nằm sương Vận nước xoay ngang đời lật ngược Đau thương như núi đứng ngang trời Xót cảnh quê hương đời áo giấy Ma lấn người ta ,qủy hiếp đời.
Giờ đây là cuối miền xiêu lạc Ai khóc ,ai cười ,ai hổ ngươi Ai tỉnh, ai say, nào ai biết Cùng ta xin cạn chén đầy vơi Uống đi mà nhớ ngày tim đập Nhịp trống ra quân buổi đầu đời Trượng phu dù giữa Huê Dung Lộ Vẫn ngẩng cao lên nở nụ cười.
chớm Đông 2001 Sơn Phong Phi Điểu
|