Hoa Iris Tím
Song Phương.
Em từ ngàn dặm xa xôi.
Đến như cơn lốc bên trời mà thôi
Tương phùng chưa kịp ấm môi
Biệt ly phải chuốc để tôi xa người
Người về hoa lá reo cười
Mà nay lá đã rụng rơi đầy vườn
Biết không mầu lá còn vương
Bóng người vừa khuất cuối đường xa xăm
Mưa chiều rừng núi lạnh căm
Ngàn thông lặng lẽ âm thầm mà reo
Sương giăng phủ kín lưng đèo
Phố buồn như cũng vời theo một người.