Skip to main content
Giây Phút Trầm Tư
Nay thời chùng bước dọc ngang
Thôi ta đành giữ đá vàng trong thơ
Đời trôi như nước hững hờ
Thuyền ta cô quạnh bãi bờ tịch liêu!
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Tri âm biền biệt bao điều nhớ quên
Ta như khách lạ không tên
Bước qua ngõ quạnh chông chênh giữa đời!
Dấu xưa còn nỗi ngậm ngùi
Đường xưa nay đã đổi dời cách ngăn
Ngày ngày trĩu nỗi băn khoăn
Nửa khuya trở giấc nhìn trăng hững hờ!
Mênh mông trời đất vô bờ
Chờ trông đâu biết bao giờ trùng lai
Nay thời dâu bể bèo mây
Dáng xưa chắc đã hao gầy tóc sương!
Biển đời vỗ sóng vô thường
Lao đao nửa kiếp đoạn trường bước qua
Thơ sầu rưng lệ ngàn sau
Hoa cười thoảng chốc cũng màu nhạt phai
Chừng như tiếng gió thở dài
Phải chăng cõi thế u hoài lắm ru?
Người trong cửa, kẻ biệt mù
Đau hồn canh cánh suốt mùa trầm luân!
Hàn Thiên Lương