Đêm đêm thắp nến soi thơ

Rưng rưng mắt lệ thấy lời người xưa:

“-Nước non dù đến bao giờ

Cũng là non nước…cơ đồ thiên thu.

Dù cho sương gió mịt mù

Tang thương bão tố bóng thù nhởn nhơ

Cõi đời chìm đắm bơ vơ

Người trong cửa ngục, người chờ đau thương!

Đoạn trường qua mấy cầu sương

Biệt ly xa cách nẻo đường lưu vong.

Chớ sờn vì nỗi long đong

Mà phai son sắt để long đổi thay.

                        Người xưa nếm mật nằm gai

Giữ lòng trung hậu được ngày vinh quang.

                        Nay dù lỡ bước lầm than

Niềm tin bảo trọng đá vàng thiên thu!”

 

Hàn Thiên Lương