Vàng thu lá đã hết xanh

Gió rung lá úa lìa cành lá bay

Lá rơi bến bãi sông dài

Lá đâu về cội hao gầy xác xơ.

 

Lá vàng như rắc vào thơ

Hồn ta nhìn lá ngẩn ngơ nỗi sầu

Dặm đời lỡ bước về đâu

Ngùi trông quê cũ nhạt màu khói sương.

 

Lá rơi cành có vấn vương?

Người đi sao khỏi rưng buồn quê xa!

Thu sầu hiu hắt lòng ta

Mưa thu giọt lệ ướt nhòa lòng ta.

 

Mùa thu gió thoảng lá bay

Thương ai chờ đợi hao gầy thân mai

Nhớ ngày lá thắm trên cây

Buồn nay lá đổ phủ đầy sơn thôn!

 

Trời thu ai dệt nỗi buồn

Lá theo chiều gió côi nguồn  biệt tăm

Ta nay cô lẻ xa xăm

Khác chi chiếc lá âm thầm tàn phai.

          Hàn Thiên Lương