Chao ơi ta viết nhiều thơ quá

Viết mãi không sao hết nỗi lòng

Nửa kiếp đau buồn xa cố xứ

Nửa đời lận đận cõi lưu vong!

 

Hồn quê muôn dặm còn lưu dấu

Năm tháng rưng rưng nặng nỗi nhà

Trăng cũ có còn soi bóng nước

Hoa lá vườn xưa chắc nhạt nhoà?

 

Cầu tre có còn qua rạch nhỏ

Sáng chiều mẹ đứng đợi bên song!

Mẹ ơi lỗi hẹn không về được

Nhớ lắm con đau thắt cả lòng!.

 

Năm tháng rụng dần như lá cỏ

Bão đời bao trận ngả nghiêng đau

Thương kiếp lầm than miền cố thổ

Đắng cay  đành chịu thế nhân sầu!

 

Nhìn quanh trân trọng ai chung thủy

Canh cánh bên lòng chuyện núi sông

Chẳng như những kẻ mau phù thịnh

Một chút lợi danh sớm đổi lòng.

 

Thơ hồn ta viết chẳng ngơi ngừng

Dẫu biết đời mình hết tuổi xuân

Vịn mãi vần thơ… còn sống tiếp

Dặm dài phía trước cõi gian truân!

8-7-14

Hàn Thiên Lương