Trời Tây Bắc mây sầu giăng tứ phía
Ta bơ vơ đang lỡ bước đường trần .......
Gót đã mõi dặm về... xa cố lý
Thương quê nhà không có một mùa xuân!
Ðời viễn du... hồn lưu bên xứ mẹ
Có đêm nào ngủ suốt hết năm canh
Bóng quê hương chập chờn đời cô lẻ
Nhớ mẹ hiền nhớ cả những ngày xanh.
Như tiếng võng đưa đêm trường vắng lạnh
Tiếng cầu tre kẻo kẹt bắc qua kinh
Tiếng chim kêu tiếng gàu ai tát nước
Là quê hương tâm sự buổi thanh bình!
Thương làm sao tà áo bay theo gió
Nón bài thơ che nắng giữa trưa hè
Bước ai qua trên đường thu ngập lá
Bức tranh đời lưu dấu dưới trời quê!
Bóng cố hương giờ đây chìm cõi mộng
Kẻ chờ trông năm tháng cũng hao gầy
Người ra đi mõi mòn sầu xa xứ
Sao cõi đời phiêu bạt tựa mây bay?
Hàn Thiên Lương