Photo
Nguồn: Net
(Viết cho mối tình học trò thời chinh chiến,tưởng nhớ Tô Ngọc Phước cựu học sinh Hoàng Diệu niên khóa 1959-1966 đã vĩnh viễn nằm xuống tại thành phố Sóc Trăng)
Anh ở đâu hỡi người tình yêu dấu?
Đời mỏi chân chẳng biết tìm đâu
Cuộc tình đã mất từ lâu
Sao em vẫn muốn bạc đầu tìm nhau.
Anh ở đâu tìm hoài không thấy?
Mà sân trường cát bụi mờ bay
Gió lay như tiếng thở dài
Hàng cây năm cũ nhớ ai cũng già
Em ngồi đây gối đầu thơ ấu.
Thưở tan trường anh trước em sau
Trước sau ngại chẳng chờ nhau
Để nghe lòng hỏi…”tại sao không chờ?”
Em về đây dưới hàng phượng đỏ
Nơi mình thường nói chuyện vu vơ
Ngày em chưa biết mộng mơ
Nhưng anh đã biết làm thơ đợi chờ.
Tình học trò là tình áo trắng
Nên bắt đầu từ lúc trường tan
Theo em có giọt nắng vàng
Tình tang xuống phố, lang thang quán hàng
Nhưng anh đã bỏ trường một sáng!
Đời con trai non nước nặng mang
Lá rơi một chiếc chưa vàng
Tình theo chiếc lá bay sang cuối trời…
Ngày anh đi lớp buồn đóng cửa
Bạn cùng thầy lần lượt tiễn đưa
Em về khóc ướt chuyện xưa
Ngỡ như trời đất chuyển mùa đau thương
Ôi ! Hoa cưới giờ thành hoa trắng
Chưa theo chồng đã vội đưa tang
Khăn tang bước cạnh áo quan
Đưa nhau lần cuối hai hành lệ rơi!
Ngày hai buổi đi về trường cũ
Làm ông thầy dậy trẻ Văn Thư
Ngày qua, tháng lại, năm dư
Nghe đời chồng chất bạc như tóc sầu
Trường ở đây ! Anh đâu không thấy?
Chỉ xác hồng phượng đỏ bay bay
Về đâu anh hỡi chiều nay?
Có nghe ve khóc thương ngày thơ ngây.
(Songphuong kính tặng mommy cựu Giáo Sư Phạm Thị Tươi
Portland, OR tháng 5 năm 2014)