Trong tuyệt vọng, ta sống đời vô vọng
Bến sông xưa trăng nước há vô tình
Ta thả thuyền trôi giạt bến lưu linh
Say nhân thế, giận mình ta uống rượu
Đã bao năm những bão giông tề tựu
Thổi bạt hồn ta, bằng hữu cũng xa rời
Trong cuộc đời dù chẳng phải tay chơi
Nhưng cũng mặc! Để đời trôi năm tháng
Ta cũng đi, cũng trải mình trong hoạn nạn
Trong cô đơn, trong thác loạn tâm hồn
Và một ngày ta trốn chạy cô đơn
Em ở đó tóc mai vờn trong gió
Trong tay em, ta trở thành cây cỏ
Chẳng lợi ích gì ...em chối bỏ tương lai!
Thế cho nên ta lại bước lạc loài
Thân cổ thụ đâu nài cùng sương tuyết
Trong một chiều không lời ai tiễn biệt
Em lạnh lùng đoạn tuyệt những ngày vui
Em xa ta không một chút ngậm ngùi
Dẫu tiếc nuối, ta vẫn cười gượng dậy
Sóng giạt thuyền trôi, mập mờ lau sậy
Bến cũ trường giang sông nước lạnh lùng
Chiều mênh mông, tiếng chim hót trên sông
Trắng đêm cô tịch tiếng lòng vỡ tan
Cảm ơn em người vợ thập toàn
Giúp ta ngẩng mặt thế gian với đời
Giờ đây nhớ lại quãng đời
Đói ăn khát uống một thời cùng em
Dẫu trong men rượu say mèm
Trong ta vẫn mãi là em vợ hiền.
Dẫu đời muôn vạn nàng tiên
Cũng không gãy được khúc duyên nghê thường
Thương em ta thấy đêm trường
Chẳng lo ấm lạnh, thiên đường là đây.
06/06
Sơn Phong Phi Điểu
|