Skip to main content
ĐỜI TƯỞNG CẠN
Đời tưởng cạn như con sông ngừng chảy
Mây ngừng trôi khi nắng cháy mặt người
Từng bước đi là từng bước tả tơi
Làm sao nhớ chuyện một thời đã mất.
Ta giờ đây với cuộc đời ẩn dật
Bỗng yêu đàn, mê hát thật là vui
Năm ngón tay dạo khúc hát tình người
Mòn hơi thở, cất lời thơ tiếng nhạc
Dù vô danh vẫn làm thơ vẫn hát
Vẫn thấy lòng rào rạc lửa thanh xuân
Trong hơi men ta chuyếnh choáng bao lần
Say bằng hữu, buồn tha nhân bấn loạn
Nhắc làm gì khi tấm lòng đứt đoạn
Khi đởi người sắp cạn túi càn khôn
Bao gian truân, bao chấn động trong hồn
Nhìn qúa khứ ! sao ta còn đây nhỉ ?
Đêm trăng sao, nhưng lòng đầy mộng mị
Giấc Thu vàng hiển thị bóng quê hương
Đặt câu thơ, ta quên chữ đoạn trường
Và quên những đau thương ngày tháng cũ.
Bài Thu ca gởi vào lòng vũ trụ
Vẫn còn nghe tiếng hú những oan hồn.
Một ngày nào ác thú giãy trên non
Người đón củi trên lối mòn vui bước.
27/7/2017