Hoa Hướng Dương
Xuân vừa dứt, xác hoa tàn vương vãi
Hè chớm về xanh mướt lá non tươi
Sớm ngày hạ lá tràn muôn hạt nắng
Đọng long lanh, sương tỉnh giấc mơ xuân.
Em vẫn hát, vẫn cười … màu môi lợt
Vành mắt em đã vướng dấu chân chim
Chưa, nhưng mà rồi cũng sắp tàn phai
Ngày tháng cũ theo hoa tàn cho trong nắng.
Anh nuối tiếc mình gặp nhau không sớm
Biết bao điều anh định nói mà chưa thông
Ngày tháng đến chắc không còn nhiều lắm
Nhìn nắng hè mà anh thấy bâng khuâng.
Anh tám mươi, em không còn đối tám,
Chuyện yếu đương “vớ vẩn chớ nên bàn”
Thôi thì đành kết nghĩa tri âm
Em vẫn nói, “thôi tùy duyên anh ạ”
Duyên với nghiệp, cuộc đời sao lẩn thẩn
Anh phá duyên, tuyệt nghiệp để yêu em
Anh ngất ngây khi lần đầu gặp mặt
Để rồi mơ suốt cả cuộc đời thừa.
Hạt nắng hôm nay sao quá mượt mà
Sương xuân mảng trên lá hè lấp lánh
Một lần thôi anh viết những lời yêu
Xin tha thứ nếu em buồn “anh vớ vẩn”
Thôi em nhé, xin tạ từ em nhé
Mùa đông nầy chắc anh phải ra đi
Trái tim em, chắc là không thổn thức
Có gì đâu, sinh tử, ấy thường tình.
19 tháng 5 2014, Đầu hè Giáp ngọ
La Vĩnh Thái