Đời còn tang hải bao lâu
Mà sao trần thế bể sầu thiên thu?
Đường qua bến giác biệt mù
Tiếng chuông thiền viện âm u giữa chiều.
Lệ đời đổ biết bao nhiêu
Không sao rửa sạch lụy phiền nhân gian!
Cớ chi gây cảnh điêu tàn
Khiến cho héo úa võ vàng tuổi thơ!
Lòng riêng vạn nỗi bồi hồi
Sớm khuya chán ngấy tiếng đời xôn xao
Tranh nhau từng bước thấp cao
Chẳng qua vào cõi chiêm bao mịt mùng!
Ôi thôi vì miếng đỉnh chung
Tình đời tan tác vô cùng xót xa
Mới hay trong cõi người ta
Cái tình cái nghĩa la đà gió bay!
Thơ ta trang giấy buồn đầy
Nỗi đau nỗi nhớ hao gầy xác thân
Tiếc đời một cõi phù vân
Còn đâu?-cát bụi mây ngàn gió sương!
20-3-15
Hàn Thiên Lương