Sáng nay ngồi nhìn ra cử sổ, sát cửa sổ có cây seri đã rụng hết lá vì mùa thu đã về .
Tôi có thói quen ưa nhìn những con chim đủ loại nhiều màu sắc từ đâu bay đến sân vườn để tìm kiếm sâu bọ, thức ăn. Tiếng chim buổi sáng ríu rít thật vui tai và nhìn chúng bay lượn trên cây xuống, rồi đáp xuống bãi cỏ thật là dễ thương vô cùng . Nhiều chiếc lá vàng khô lià cành, lác đác rụng rơi tôi cứ ngỡ là những chú chim sâu , chim chính chòe bay lượn hay chuyền cành trong gió sớm. Cảnh trí làm tôi xúc cảm và vôi lấy viết làm môt bài thơ. Bài thơ làm môt hơi không nghỉ, không chỉnh sửa. Viết xong kêu vợ lại và đọc cho bà xã nghe. Bà xã đặt tựa cho bài thơ này là Phù Du Cõi Người
PHÙ DU CÕI NGƯỜI
Lá rơi cứ ngỡ chim chuyền
Tuổi già cứ tưởng Thần, Tiên gọi mời !
Ảo hình sương sớm lên khơi
Nỗi buồn tóc rụng bên trời yêu thương
Chân đi sắp đến cuối đường
Bàng hoàng ngoảnh lại tang thương thuở nào
Một trăm năm chẳng là bao
Ngày lên, đêm xuống đợi vào miên du
Đói, no những bữa cơm tù
Vinh quang những phút phù du cõi người
Chỉ là những giọt sương rơi
Hòa vào nhân thế chơi vơi trong hồn
Trăm năm biết dại biết khôn
Muộn màng tóc bạc , xác còn trơ xương .
Tháng 11/04/2016
Sơn Phong Phi Điểu