Giữa đêm khuya lật từng trang sách cũ

Gặp người xưa trên khung chữ phai mờ

Dòng thơ cổ như lệ buồn đang chảy

Tự thuở nào trời đất rất hoang sơ!

 

Gặp Tô Đông Pha buồn qua đất trích

Cùng Triệu Vân nhìn lá đổ thu sầu

Bến Tầm Dương tiếng tì bà tiễn khách

Vội lên bờ khách phiêu bạt về đâu!

 

Bao thi bá thuở thịnh Đường rực rỡ

Nay mịt mờ trong dĩ vãng tang thương

Không mấy kẻ mĩm cười trên bến ngộ

Thời gian trôi còn lại áng thơ buồn!

 

Ta đã thấy Thanh Quan sầu rơi lệ

Qua đèo Ngang thương nhớ bóng quê nhà

Còn Nguyễn Du thương nàng Kiều khoắc khoải

Mười lăm năm lưu lạc nẻo trời xa!

 

Từng trang sách thấy tiền nhân ta khóc

Trong văn chương lệ chảy đến bao đời

Từng giọt lệ  đã thành từng viên ngọc

Vẫn trinh nguyên tinh khiết sáng ngời ngời!

 

Ta chăm chú đọc từng trang sách cổ

Phục người xưa để lại những trân châu

Bằng máu lệ suốt đời người đổ xuống

Trong văn chương...phế bỏ chuyện công hầu!

 

Hàn Thiên Lương