Lập đông em lại trở về

Một trời sáng rực bốn bề hoa bay

Lả lơi theo gió vơi đầy

Thân em diễm tuyệt cỏ cây nép mình

 Nghiêng nghiêng lụa trắng lung linh

 Tay tiên em rắc hoa tình đầy sân

  Vì đâu em lạc xuống trần

  Để cho ngòi bút thi nhân chóng mòn

  Áo em phủ kín núi non

  Em là tuyết bạch hay hồn tiên nga

  Giận đời giả trá điêu ngoa

  Nên em phủ trắng trời xa đất gần

   Ngập ngừng anh đặt bước chân

   Ngại e bẩn cả tấm thân ngàn vàng

   Mỗi năm mỗi độ đông sang

   Tuyết ơi! Xin hãy nhẹ nhàng về chơi.

 

        Kent 12/02/2007 sáng sớm

          Tuyết nhẹ đầu mùa.

                                            Sơn Phong Phi Điểu