Photo
Nguồn: Net
Con đã lớn muốn biết thêm quê ngoại
Nay đã về ! Sao ngần ngại không quen ?
Cha đã đi từ sau ngày khói lửa
Người không còn! Thành phố cũng đổi tên
Con thân yêu ,
Đã bao năm, giờ bỗng thành xa lạ
Không còn gì! Tất cả đã đổi thay
Trên quê hương chợt thấy mình lạc lõng
Biết tìm gì đây ? Ở giữa chốn nầy ?
Thế kỷ hôm nay!
Con thấy không? Ngỡ chừng nghìn năm trước
Thưở người buôn người trừ nợ ngoại bang
Phận làm dân! Những cuộc đời son trẻ
Sang xứ người làm nô lệ chung thân
Con có biết máu bao người đã đổ
Xương chất chồng để đổi lấy nhục vinh
Cha khóc đây thương người dân nghèo đói
Sống suốt một đời trong cảnh điêu linh
Con hãy nhìn,
Có bao người lê la trên đường phố
Bao trẻ chực chờ trước cửa quán ăn
Bụng sát khô tấm thân gầy còm cõi
Cồ dìm sâu cơn đói đang hoành hành
Kìa con ơi ! Dưới dốc cầu xa lộ
Vài túp lều tăm tối đã xiêu nghiêng
Có ai đó co ro manh chiếu rách
Dấu cuộc đời trong giá lạnh triền miên
Con có biết những người đang gồng gánh
Đầu trần, chân đất, áo vải sờn bâu
Bồng bế nhau họ tìm nơi nương náu
Chiều sắp tàn ! Chưa biết sẽ về đâu ?
Nhưng con thân yêu,
Con đừng sợ trên đường nhiều hoang mộ
Mảnh đất nầy họ đã góp máu xương
Quỳ xuống đây cha âm thầm nhận lỗi
Kẻ bất tài không giữ được quê hương
Này con ơi !
Chỗ con đứng là nơi cha khôn lớn
Này đình làng, bến nước, đó con sông
Giờ không ai nên điêu tàn vắng vẻ
Cha đâu còn gì để lại cho con ?
Và tại sao?
Sao con lặng câm ? Con thẫn thờ ?
Buồn gì mà lệ ngập ngừng rơi
Hay đã hiểu vì sao cha trăn trở
_” Tổ Quốc giang sơn ! Món nợ làm người…”